Khi dịch bệnh được kiểm soát, cuộc sống trở lại bình thường mới nhưng không vì thế mà hành trình thiện nguyện của doanh nhân Quỳnh Trần dừng lại. Vừa tập trung sản xuất kinh doanh, lo cho đời sống của hàng ngàn người lao động, Quỳnh Trần vẫn trăn trở làm sao để giúp được nhiều người, lan toả yêu thương. Bởi với chị, cho đi là còn mãi.


Vẫn với phong cách năng động, thích chia sẻ, dù dịch đã tạm lắng nhưng trong căn nhà ấm cúng của Quỳnh Trần vẫn còn là cái “kho” gạo và nhiều mặt hàng cứu trợ khác. Quỳnh Trần bảo đấy là gạo để chia sẻ tiếp tục cho những hoàn cảnh còn khó khăn sau dịch bệnh và cho công nhân khi họ quay lại làm việc. Nhìn chị tất bật với việc bốc xếp, bảo quản gạo hay nghe từng cuộc gọi nhờ hỗ trợ vận chuyển, càng thấy trân trọng nghĩa cử của người cho đi.
Với chị, dường như kinh doanh là để chia sẻ. Sống là cho đi. Quan niệm đó, thái độ với cuộc sống đó như là phản xạ tự nhiên, xuyên suốt mà nếu theo dõi hành trình lập nghiệp của chị, đủ cho ta cảm nhận.

Ngay từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, Quỳnh Trần đã bộc lộ được tố chất lãnh đạo và tài kinh doanh. Hình ảnh tảo tần của của người mẹ 1 nách 2 con thời vừa giải phóng là ký ức không thể xoá nhoà. Dẫu khó khăn nhưng mẹ vẫn luôn lo cho Quỳnh và em trai đầy đủ so với bạn bè cùng trang lứa. Có lẽ, cái máu kinh doanh của mẹ đã truyền lại cho Quỳnh và được vận dụng, phát huy ngay khi còn bé.
Và lúc còn là sinh viên năm 3 khoa Ngoại thương, trường Đại học Kinh tế TP. HCM, Quỳnh đã là gương mặt thân quen của các đội nhóm trong đó có nhóm hội chợ bán hàng. Trong quá trình tham quan và chứng kiến các doanh nghiệp bán hàng, Quỳnh nảy sinh ý nghĩ vì sao mình không mở gian hàng bán giống họ để có thu nhập?
Thế là Quỳnh đã tổ chức nhóm bạn cùng nhau bán hàng hôi chợ. Cái thú vị nhất là tự biết bỏ tiền ra để được làm chủ gian hàng, vận dụng được sự chung tay cùng bạn bè để cùng kinh doanh và cùng tự chịu trách nhiệm với nhau về lãi lỗ. Những đồng tiền kiếm được đó Quỳnh để đóng học phí và giúp đỡ những người xung quanh mình, đồng thời tích lũy số vốn nho nhỏ khi ra trường.
“Tôi cảm thấy thích thú khi tạo ra đồng tiền. Tôi luôn suy nghĩ làm sao để tiền đẻ ra tiền thay vì làm thuê cho người khác”, Quỳnh tâm sự.

Rời ghế giảng đường, Quỳnh tình cờ được mời phụ thông dịch tiếng Anh cho các cô chú làm việc cho một người Hàn Quốc về ngành may mặc. Không ngờ, đó chính là tiền đề mở ra cơ hội hợp tác làm ăn với các đối tác nước ngoài và ngành thời trang may mặc của Quỳnh sau này.
Trong những lần vào công ty may phụ phiên dịch, Quỳnh học thêm kiểm hàng và tình cờ được ông chủ của một văn phòng đại diện công ty may mặc Hàn Quốc để ý vì dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng lanh lợi, đặc biệt có thể giao tiếp bằng tiếng Anh.
Sau một lúc trao đổi, ông ấy cười và bước đi. Lúc sau, một thanh niên khác tới hỏi Quỳnh có muốn thay đổi công việc không, “sếp anh muốn gặp em tại văn phòng”.
Câu chuyện phỏng vấn đầy li kỳ, hấp dẫn bởi sự tự tin được toát ra từ cô gái đôi mươi trong nét mặt ngây ngô lúc bấy giờ đã đánh dấu cột mốc son đỏ trong bước đường doanh nhân của Quỳnh sau này.
Ông chủ mời “cô phiên dịch kiêm kiểm hàng tuổi… tròn trăng” lên văn phòng và đề nghị làm việc cho công ty ông. Lúc đó, Quỳnh đang làm thông dịch cho một nữ người Hàn với lương 100 USD. Thời điểm năm 1997, lương một sinh viên mới ra trường mà như vậy là mơ ước của nhiều người. Quỳnh đề nghị mức lương 150 USD với ông chủ.
“Dù chưa có kinh nghiệm nhưng tôi có kiến thức nên có thể hỗ trợ ông rất nhiều. Tôi đang nhận 100 USD cho công việc bán thời gian. Còn ông sử dụng tôi 8 tiếng/ngày nên phải trả 150 USD cho tôi, như vậy mới hợp lý”, Quỳnh đặt vấn đề.
Thấy nhân vật này có sự khác biệt, ông chủ đồng ý nhận vào làm ngay nhưng Quỳnh lại gây thêm ngạc nhiên – từ chối. “Tôi đang làm việc cho cô người Hàn, đồng thời sau tốt nghiệp muốn dành thời gian đi du dịch, thư thái tinh thần để bắt đầu công việc mới”.
Thêm một lần ông chủ đồng ý với điều kiện của cô nhân viên sắp nhận việc này.
“Tôi tự tin, hiểu được giá trị của bản thân. Không sợ thiếu việc. Mình sòng phẳng, rõ ràng, quyết đoán. Đừng sợ. Hãy thể hiện. Điều đó chính là lợi thế”, Quỳnh chia sẻ.

Nữ doanh nhân cho rằng, đối với người làm kinh doanh, sự tự tin chiếm 70-80% thành công. Muốn có sự tự tin, phải có nền tảng kiến thức và tài chính.
“Khi bạn có nền tảng tài chính sẽ đi nhanh hơn, song nếu chủ quan sẽ dễ ngã ngựa hơn. Đối với những bạn khó khăn, họ lại có ý chí phấn đấu. Nếu biết sử dụng đòn bẩy tài chính hợp lý, thành công cũng không phải điều gì quá xa xỉ”, Quỳnh chia sẻ.

Trở lại với câu chuyện của cô phiên dịch, vị trí đầu tiên khi về với chủ mới của Quỳnh là quản lý xuất nhập khẩu công ty may.
Sau đó trợ lý giám đốc nghỉ, Quỳnh được đề xuất kiêm luôn chức vụ này. Không sợ khó, sợ khổ, Quỳnh nhận lời vì đơn giản: càng làm nhiều thì càng có cơ hội để học hỏi.
Công việc ngập mặt từ sáng tới chiều. Điện thoại bàn luôn áp sát 2 tai. Tay thì gõ máy tính… Thao tác liên tục nhưng ở con người ấy không hề có biểu hiện của sự mệt mỏi mà trái lại toát lên năng lượng vô biên.
3 năm sau, Quỳnh được giao luôn cả mảng tài chính của công ty. Sếp chỉ việc đi đánh golf, còn việc văn phòng đã có Quỳnh lo.
Với người Hàn Quốc, việc chọn mặt gửi vàng rất khắt khe. Thế nhưng, càng làm, Quỳnh càng được sếp tin tưởng, giao cho những trọng trách lớn. Năm 2012, từ xưởng may 2.000 m2 với 4 chuyền may, công ty mở rông thành 10.000 m2 với quy mô 12 chuyền cùng hơn 1.000 công nhân. Người đứng đầu công ty lúc đó cũng sắp về hưu. Để thưởng và muốn Quỳnh gắn bó lâu dài phát triển doanh nghiệp, ông mời tham gia cổ phần cùng quản lý công ty.
Kỷ niệm mà Quỳnh nhớ nhất chính là vào năm 1999, khi sếp bất ngờ giao một khoản tiền cực lớn giữ để đi tìm mua nhà xưởng, mở rộng kinh doanh.
“Thời điểm đó, đây là khoản tiền lớn. Người nước ngoài, biết về gia thế tôi không nhiều mà lại giao như vậy là rất tin tưởng. Khi có niềm tin, tôi càng thấy trách nhiệm của mình và phấn đấu làm tốt để đáp lại sự tin yêu đấy”, Quỳnh chia sẻ.

Bảo lưu quan điểm “làm chủ thích hơn làm công”, dù có vị trí cao trong công ty của sếp người Hàn nhưng Quỳnh vẫn muốn làm cái gì đó cho riêng mình.
Trong một lần ghé lại nhà bạn chơi, thấy nhà bạn bán áo thun với chất liệu cotton vừa mát lại được in nhiều hình rất đẹp, y như được gửi về từ Mỹ nên thu hút lượng lớn khách hàng. Máu kinh doanh nổi lên, Quỳnh ngỏ lời xin làm đại lý rồi phát phát triển thành công ty riêng với thương hiệu Áo thun D&Q như ngày nay.
“Tôi thấy mình có duyên với buôn bán. Đụng tới đâu ra tiền tới đó. Đêm giao thừa đầu tiên khi tôi mới mở shop rất ấn tượng. Cả nhà tôi cùng 3, 4 anh chị em họ ra phụ bán hàng mà làm không kịp, tôi phải đứng lên cả ghế luôn. Vui nhất là cứ kéo cửa lại, khách hàng lại đẩy cửa ra và chen vào để mua cho bằng được chiếc áo thun của tôi. Đến những chiếc áo cuối cùng trưng bày ở tủ kính đã bi bạc màu vì nắng ngay khung hình trước ngực mà họ vẫn mua hết. Cả nhà tôi vừa bước về đến nhà thì tiếng pháo đón giao thừa cũng bắt đầu nổ”, nữ doanh nhân cười kể lại.
Chưa dừng lại ở đó, năm 2000, thời điểm cà phê Trung Nguyên nở rộ. Đây là thương hiệu tiên phong bán cà phê hạt xay tại chổ. Thấy quán trên đường Nguyễn Trọng Tuyển với cách trang trí rất mới lạ và bắt mắt, Quỳnh và nhóm bạn ghé vào.
Trò chuyện với chủ quán – trợ lý của ông chủ Trung Nguyên Đặng Lê Nguyên Vũ lúc bấy giờ, chính sự truyền đạt của người này đã khơi nguồn cảm hứng của Quỳnh cùng hai người bạn. Quỳnh bắt đầu nghề tay trái thứ 2 với đại lý Trung Nguyên thứ 11 ở đường Âu Cơ, sau đó đại lý thứ 12 là ở đường An Lạc, quận 11.
Vừa đi làm thuê cho công ty nước ngoài, vừa làm chủ của 2 cửa hàng cà phê, 4 đại lý quần áo, Quỳnh vẫn thấy mình còn dư quỹ thời gian. Chính việc tổ chức khoa học và hoạch định bài bản, người có nhiều việc mấy cũng cảm thấy thong dong. Mà có được điều ấy, chính là sự tự tin, bản lĩnh, tích cực và năng động.

26 tuổi, Quỳnh đã tự mua được căn nhà bằng chính tiền của mình làm ra. Không muốn rời xa mẹ, nên dù có nhà mới, Quỳnh vẫn ở với mẹ. Căn nhà vừa mua được tu sửa khang trang để cho nhóm sinh viên từng là nhân viên bán cà phê của Quỳnh ở trọ. Cứ thế, lớp sinh viên sau nối tiếp lớp sinh viên trước, ở miễn phí trong 10 năm cho đến ngày Quỳnh lập gia đình và ra ở riêng.

Điều thú vị ở Quỳnh không chỉ kiếm tiền và giúp người mà còn ở những quyết định táo bạo. Căn nhà đầu tiên, khi lập gia đình, Quỳnh xây thành căn biệt thự. Tuy nhiên, khi được giá gấp đôi, Quỳnh sẵn sàng bán căn nhà đầu tiên ấy đi. Đó cũng là “thương vụ” mở hàng cho chuỗi mua đi bán lại bất động sản và là tiền đề cho thương hiệu VECIC HOME ra đời sau này.
“Kinh doanh, khi được tiền là bán, kể cả đó là kỷ niệm như nhẫn cưới hay căn nhà đầu tay. Và khi có đầy đủ rồi sẽ mua lại kỷ niệm. Tôi bán căn nhà lời gấp đôi. Tiền đó làm kinh doanh, sinh lời thêm nữa, tôi quay lại mua căn nhà kỷ niệm đó, dù giá có cao hơn chút cũng không bằng khoản tiền đẻ ra tiền từ trước đó. Nếu ôm ấp kỷ niệm hoài thì sẽ khó thành công. Phải biết buông bỏ kỷ niệm để nắm bắt cơ hội khác”, Quỳnh chia sẻ.
Những câu chuyện hấp dẫn mà Người tôi gặp – Quỳnh Trần chia sẻ với Góc Nhìn thỉnh thoảng bị ngắt quãng bởi 2 cậu con trai. Vừa ôm điện thoại chơi game, cậu lớn đi qua hôn mẹ nhẹ một cái rồi chạy. Vừa cao hứng kể về sự nghiệp kinh doanh, cậu nhỏ sà vào lòng chị và khen “mẹ là sếp giỏi, con muốn giống mẹ”.
Là người tham gia sinh hoạt trong nhiều hội nhóm, người viết hiểu khá rõ sự năng động, nhiệt tình của Quỳnh. Và hơn hết, tôi thấy tình yêu thương bao la của Quỳnh dành cho 2 đứa con của mình.

Ở nữ doanh nhân này, chung riêng rạch ròi nhưng đều mẫu số: sự yêu thương. Chính khả năng lập trình công việc và sự thông minh nhanh nhẹn, phần yêu thương nào của chị cũng luôn tròn trịa. Chính những lúc khó khăn nhất, nghĩ về những đứa con, người mẹ ấy lại mạnh mẽ vượt qua.
Thêm điều thú vị nữa ở chính con người này là biết biến nỗi đau là hạnh phúc, chọn khó khăn để thể hiện khả năng chinh phục.
Có những lúc khó khăn trong tài chính, bế tắc, khóc oà vì lo không có tiền trả công cho công nhân. Thay vì đi vay ngân hàng, Quỳnh lại chọn mượn người thân. Kiếm số tiền lớn không phải dễ nên Quỳnh mượn mỗi người một ít. Đây cũng là nguyên tắc kinh doanh của Quỳnh.
Dịch Covid lần này, 2 công ty của Quỳnh ở quận 12, TP. HCM và Thuận An, Bình Dương với hàng chục m2 nhà xưởng và hàng ngàn công nhân. Dẫu muôn trùng khó khăn nhưng nữ doanh nhân vẫn tự hào nói rằng: “Tới giờ vẫn không thiếu nợ ngân hàng đồng nào, nhưng nợ người than rất nhiều”. Chị cười thật sảng khoái khi chia sẻ điều này.
Như đã nói ở trên, đòn bẩy tài chính của Quỳnh không phải từ ngân hàng mà là… người quen. Nếu vay ngân hàng, trả lãi một thì mượn của người quen, Quỳnh tự nguyện trả cho họ lãi suất gấp đôi, gấp ba. Vì sao Quỳnh lại làm như vậy? Chị với suy nghĩ: Vừa giúp họ và vừa giúp mình.
Ở trong con người ấy, từ nhỏ tới lớn làm gì cũng nghĩ tới vấn đề nhân văn, mình có thì cũng muốn người khác có. “Việc kinh doanh, mình ăn nên làm ra thì rủ thêm bạn bè làm. Họ không biết làm thì góp vốn để mình giúp họ sinh ra tiền”, Quỳnh bộc bạch.

Với bạn bè, người quen đã vậy, trong con người ấy còn đối xử tốt với nhân viên, với cả những người… không quen biết. Trong túi lúc nào cũng thủ ít tiền mặt, trong xe ô tô luôn có sẵn vài phần quà. Gặp ai khó, ngặt nghèo là có cái để cho.
Cô chủ thân thiện ấy có nguyên tắc không cho công nhân ứng lương nhưng mượn tiền riêng cá nhân để dùng việc cần thì luôn sẵn sàng. Kế toán thu hộ mỗi tháng, không thông qua sổ sách công ty vì đó là tiền riêng.
Và cứ thế, chị đã hỗ trợ rất nhiều nhân viên từ không có xe đến có xe để đi, từ không đất đến khi có đất rồi cất nhà ở. Chị còn hỗ trợ cho sự ra đời của một bác sĩ là con của nhân viên chị, cũng với nguyên tắt “bỏ ra số lớn rồi thu lại từ từ”. Trong con người chị khi làm bất cứ việc gì cũng mang tính nhân văn.
Và khi mở rộng nhà máy ở Bình Dương cũng thế, đợt dịch vừa rồi chị cũng hỗ trợ gạo, thực phẩm cho phường nơi công ty đóng quân và cả các phường lân cận. Khi dịch bệnh càn qua công ty chị đã bị tổn thất rất lớn về tài chính vì phải đóng cửa gần 3 tháng trời.
Khi mở cửa lại, lực lượng lao động theo dòng chảy về quê nên chị lại bị tổn thất nặng về nguồn nhân lực. Quỳnh phải thay đổi hệ thống lương mới, trả thêm phụ cấp để đồng lương được tăng lên và thu hút nguồn lao động… Khó khăn chồng chất khó khăn, mấy ai biết rằng giám đốc cũng lắm lúc lao đao.

Kế hoạch cuộc đời của Diễm Quỳnh dường như lúc nào cũng gắn với chữ chia sẻ. Cho đi là hạnh phúc. Mùa dịch, chủ doanh nghiệp thường ít ai bước ra đường, thì Quỳnh ngược lại.
“Khi tôi xông pha vào các điểm nóng Covid-19, bạn bè liên tục nhắc tôi còn mẹ già, con nhỏ, mấy trăm công nhân nên phải cố gắng giữ sức khoẻ.
Nhưng tôi nghĩ nếu ai cũng sợ, ai cũng ở trong nhà thì ai sẽ hỗ trợ những người khó khăn. Nhìn thấy những chiếc áo xanh thấm mồ hôi của các y bác sĩ trong các bệnh viên dã chiến, các em bộ đội, công an dầm mưa dãi nắng trực tại cac chốt thì tôi thấy công sức mình thật bé nhò, như là hạt bụi mà thôi”, Quỳnh trải lòng.

Trong những ngày tham gia hỗ trợ phòng chống dịch, Quỳnh nghiệm ra rằng, muốn giúp được người khác trước tiên mình phải tốt, mình phải khoẻ. Suốt tháng 7, tháng 8/2021, Quỳnh đã đi khắp nơi để cho gạo, cho cơm, cho thực phẩm. Công ty đóng tại Bình Dương, nhà ở Phú Nhuận, mẹ thì ở Quận 10, TP. HCM. Như cảnh 3 quê, mỗi ngày nữ doanh nhân này tự đi đi về về. Thời điểm Sài Gòn quá căng thẳng, Quỳnh đã chuyển cả gia đình về Bình Dương để tránh dịch và làm 3 tại chỗ.
Lo cho gia đình, công ty, không vì thế mà “níu giữ” được bước chân không mỏi trong hành trình thiện nguyện. Khi TP. HCM lockdown (23/8), nữ doanh nhân này xung phong trong đội xe hỗ trợ phòng chống dịch của Bệnh viện dã chiến Tân Bình trực thuộc bệnh viện Thống Nhất. Hàng ngày, đội xe tình nguyện chia nhau vận động kinh phí, nhu yếu phẩm, vận chuyển thức ăn cho bệnh nhân, cho y bác sĩ… tiếp tế cho các bệnh viện dã chiến.
Sau thời gian đó, Quỳnh lại chở các nhu yếu phẩm do chính mình bỏ tiền ra mua, vận động mang đến các khu cách ly, những chỗ người dân đang khó khăn để hỗ trợ. Điều thú vị mà Quỳnh không ngần ngại tiết lộ là trước khi cho gạo, mì gói… chị đều ăn thử để kiểm nghiệm chất lượng. Ăn thấy ngon thì mới cho. Và luôn tâm niệm mình ăn được thì họ mới ăn được.

Chiếc xe Camry lúc nào cũng chứa đầy gạo nên có nguy cơ “sập sàn”. Thấy vậy, một nữ doanh nhân, chủ doanh nghiệp về gỗ và nội thất lớn cũng là hàng xóm ở Bình Dương đã giao cho Quỳnh chiếc xe bán tải. Người nhỏ nhắn nhưng lại ôm chiếc xe to đùng, ai cũng lo ngại, nhưng với chị: Không có gì là không thể và không có gì là không làm được chỉ trừ phi không muốn làm mà thôi.
Chị rất biết ơn cô bạn này của mình vì không những cho mượn xe mà còn đồng hành cùng chị suốt trong mùa dịch qua.
Dịch dã khó khăn, nông sản bị ách tắc. Chị còn xông pha vào các vụ giải cứu nông sản như đã giải cứu 50 tấn thanh long, nhãn, đu đủ… Bên cạnh đó, chị trữ hơn ngàn tấn gạo với giá tốt để tài trợ những nơi khó khăn và chia lại cho bạn bè khi cần.

Người ta hay nói tình nguyện viên là những người không có việc làm mới đi tình nguyện, phải là thanh niên trẻ, khoẻ. Còn nữ doanh nhân 40 tuổi vẫn có hành trình thiện nguyện không mỏi mệt. Nhiều khi trong đêm tối, mưa như trút, chị vẫn tự lái xe bán tải để chở gạo. Không những thế, chị còn có “năng khiếu rủ rê”, kể cả bạn bè lâu năm hay mới quen đều có thể quy tụ họ cùng đi làm từ thiện.
Nhiều người chứng kiến việc của Quỳnh làm, nói đùa rằng cô ấy như thiên thần mà trời phái xuống. “Chắc ông trời phái tôi xuống đây để giúp mọi người hay sao mà tôi không thể ngồi yên. Tôi tìm cách để đi, không thể không đi. Công việc làm từ thiện của tôi giống như ‘bộ phim rất ngoạn mục’. Những người đồng hành với tôi rất nhiệt tình, không cần đồng nào, họ xông pha và đầy nhiệt quyết, tôi thật sự rất trân quí và biết ơn những người bạn đã theo mình làm công tác thiện nguyện thời gian qua”, Diễm Quỳnh thổ lộ.

Hình ảnh một nữ doanh nhân tự lái xe bán tải xông pha mọi điểm nóng dịch bệnh đã gây ấn tượng mạnh. Điều mọi người ngạc nhiên hơn là chưa bao giờ thấy nữ doanh nhân này khoác lên mình bộ đồ hiệu. Thay vào đó, trên xe của chị lúc nào cũng có 10-20 phần quà, để ai gọi hay trên đường đi thấy ai có nhu cầu đều có để cho ngay.
“Tôi mặc đồ do mình làm ra, hợp với dáng mình. Chiếc áo 100.000 đồng thì có sao đâu nào? Xe ô tô cũng chỉ là phương tiện thôi mà. Nhiều người hỏi sao không mua xe, mặc đồ, đeo túi hiệu? Tôi hỏi để làm gì?
Trong mắt tôi, tôi thấy mình đẹp là được. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc, vui sướng khi có thể cống hiến, giúp đỡ cho mọi người. Không sống xa xỉ nhưng cũng không khắc khổ. Mình nghĩ đủ là đủ”, nữ doanh nhân thẳng thắn chia sẻ.
Người viết cũng là bạn đồng hành với Quỳnh trong Group 50h30 – Vui khoẻ mỗi ngày. Dù trên “mặt trận” kinh doanh, thiện nguyện hay thể dục thể thao… ở đâu cũng có một Quỳnh Trần năng động, nhiệt tình, thậm chí, nhiều lúc thấy cả sự hy sinh. Ở Quỳnh, tôi không thấy lúc nào là khó khăn, bởi chị luôn nhìn mọi thứ theo hướng tích cực.
Là người hiểu Quỳnh, tôi nhận thấy rằng, trong suốt quá trình từ lúc bé tới giờ, bản chất nhân văn và thiện nguyện gắn liền với cô ấy.

Lúc chạy bộ thay vì nghe nhạc thì trên đường chạy Quỳnh sẽ tưởng tượng ra những điều tốt đẹp, những căn biệt thự bên bờ biển và nghĩ cách xây dựng nó… Mãi suy nghĩ đến lúc hoàn thành “nơi tôi sống” như thế nào thì cũng đã chạy về đích. Quỳnh là vậy đấy, nghĩ về ước mơ của mình trong lúc khó khăn sẽ tạo động lực để vượt qua được. Luôn luôn sống lạc quan và tích cực, khiến mình không thấy khó khăn khổ sở.
“Nghĩ tích cực sẽ thành công, kể cả trong kinh doanh hay đường đời cũng vậy. Khi bạn nghĩ tích cực thì bạn sẽ không nhìn thấy được sự tồn tại của khó khăn và khổ lụy”, chị chốt lại buổi tâm sự ý nghĩa này.
Doanh nhân Trần Vĩnh Thuỵ Diễm Quỳnh là Chủ tịch Công ty cồ phần DT & TM Trần Nguyễn; Tổng Giám đốc Công ty Cổ phần đầu tư liên kết doanh nghiệp Việt (VECIC), Chủ tịch công ty Thời Trang D&Q Fashion, Giám đốc Công ty TNHH may H&K Vietnam.
Bài: NGÔ CÔNG QUANG
(Nguồn từ Báo Góc Nhìn 15/10/2021)